~~ Trùng sinh chi mệnh lý hữu thì chung tu hữu ~~

Chương 4: Không thích

Cảnh Đoàn Hạ đuổi  theo tới góc cầu thang máy mới thấy Nhiếp Nam Sóc và Cố Tây Dương đang dứng đó nói chuyện, nhưng hai người họ cũng không phát hiện ra hắn, cho nên Cảnh Đoàn Hạ liền cũng không bỏ đi, ngược lại trốn ở một góc— ‘nghe lén’.

“…… Nếu là người khác thì không nói, nhưng hắn là nhi tử của Cảnh Ngạn, ngươi không thể chỉ vì một cái danh xưng mà loại bỏ cơ hội của hắn? Chuyện này nếu nói ra thì đối với Cảnh tiên sinh rất khó coi a ! kỳ thật ta có cảm giác hắn rất hợp với nhân vật này…… Nam Sóc, mọi chuyện từ từ sẽ ổn thôi, ngươi cũng đừng lúc nào cũng nhớ tới Kì Hạ, ta cũng cảm thấy mệt thay cho ngươi, y cũng sẽ không hi vọng nhìn thấy ngươi như vậy .”

Nhiếp Nam Sóc không có đáp lời, cũng không biết có đem lời Cố Tây Dương nghe vào không, chỉ là dựa vào tường đứng, lẳng lặng , từ từ nhắm hai mắt, lộ ra một cỗ bi thương không nói nên lời.

Cố Tây Dương nhìn hắn như vậy, cũng không nói cái gì nữa, chỉ là im lặng đứng cùng hắn, ai cũng không nhấn nút thang máy.

Bọn họ chỗ đó lẳng lặng , Cảnh Đoàn Hạ nơi này cũng lẳng lặng suy tư.

‘Bởi vì một cái danh tự? Cho nên liền không thích hắn? Tên của hắn làm sao?,Cảnh Đoàn Hạ, tên này không phải rất dễ nghe sao?’. Nghe ba mẹ nói, ca ca Cảnh Nhập Thu lớn hơn hắn hai tuổi, bọn họ một người là vừa vào thu sinh ra , một là tại ngày cuối cùng của mùa hạ ra đời , cho nên mới đặt tên là Nhập Thu cùng Đoạn Hạ.

‘Này không phải rất đẹp sao? Tại sao lại chọc đến Nhiếp Nam Sóc chứ ?’

Nghe ý tứ trong lời nói của Cố Tây Dương , chẳng lẽ là do tên của mình khiến Nhiếp Nam Sóc nghĩ đến Kì Hạ ?

‘Cảnh Đoàn Hạ…… Đoạn hạ, Kì Hạ…… Hạ, Đoạn Hạ…… Hạ……’

Nghĩ đến đây, Cảnh Đoàn Hạ bỗng nhiên cả người đánh giật mình:’Đoạn Hạ, Đoạn Hạ, Đoạn…… Hạ……’

Này tên……

Nhiếp Nam Sóc sẽ không nghĩ cái tên này là điềm xấu đi? ! hắn sẽ không cảm giác tên này trời sinh khắc Kì Hạ đấy chứ? ! !

Cảnh Đoàn Hạ thật không bình tĩnh , Nhiếp Nam Sóc nếu thật sự nghĩ như vậy, điều này đối với hắn là không công bằng ! chung quy danh xưng cũng không phải là do hắn quyết định a !

Nghĩ vì chính mình thuyết phục, Cảnh Đoàn Hạ xúc động vọt ra.

“Tên của ta thì làm sao?”

Cảnh Đoàn Hạ đứng trước mặt Nhiếp Nam Sóc, có chút chất vấn, thế nhưng lúc Nhiếp Nam Sóc mở mắt nhìn hắn, hắn cũng là chột dạ ngại ngùng, Cảnh Đoàn Hạ hai ánh mắt lập tức có chút không dám nhìn thẳng, hơi hơi buông mi.

Cảnh Đoàn Hạ ở trong lòng phỉ nhổ chính mình:’Hắn có gì mà ngươi mà sợ? ! mở mắt ra trừng lại hắn nào ! có cái gì mà sợ chứ ?’ ,’ Không không không, đây không phải kinh hoảng ! đây là do nam thần rất chói mắt ! Đúng ! là nam thần rất chói mắt , không thể nhìn thẳng, nếu không mắt sẽ mù , này nhất định không phải kinh hoảng !’

Nhiếp Nam Sóc lạnh lùng nhìn Cảnh Đoàn Hạ chốc lát, trong ánh mắt cũng không biết là chán ghét hay là cái gì, tóm lại cuối cùng một câu cũng không nói,  liền xoay người ấn nút thang máy chuẩn bị rời đi.

Cảnh Đoàn Hạ trong lòng kỳ thật có chút bi thương , mới lần đầu tiên gặp mặt, người trong lòng liền tỏ ra không thích hắn như vậy, trong lòng ẩn ẩn chút  khó chịu khiến hắn trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Nhìn bóng dáng người trong lòng, chân đạp trên mặt đất giống như là mọc rễ, rất nặng, không thể nhúc nhích được.

Cố Tây Dương đứng ở bên cạnh cũng thực xấu hổ, nghĩ muốn an ủi Cảnh Đoàn Hạ, thế nhưng lại ngại bạn tốt còn đang ở đây, không dám giải thích  nhiều, nhìn cửa thang máy rốt cuộc cũng mở, mới đối với Cảnh Đoàn Hạ nói một câu:“Đừng nghĩ quá nhiều, về nhà đợi tin tức đi, chúng ta sẽ xử lí công bằng”, nói xong liền muốn cùng Nhiếp Nam Sóc vào thang máy.

Cảnh Đoàn Hạ cũng không có nghe Cố Tây Dương khuyên, thấy Nhiếp Nam Sóc một chân đã bước vào thang máy, cũng không biết ăn phải gan hùm mật gấu ở đâu, vài bước tiến lên liền nắm cánh tay Nhiếp Nam Sóc đem y kéo ra.

Nhiếp Nam Sóc bất ngờ không kịp phòng bị, lảo đảo vài cái bị hắn kéo ra, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Cố Tây Dương cũng sửng sốt, cũng ngừng bước chân, nhìn sắc mặt của bạn tốt, trong lòng ẩn ẩn cảm giác không ổn. Từ lúc Kì Hạ chết đi, Nhiếp Nam Sóc vẫn bị vây trong giai đoạn bi thương quá độ, áp lực trong lòng vẫn chưa được giải phóng, nếu như bị kích mà bùng nổ, hậu quả quả thực không thể chịu nổi.

“Ngươi sẽ không bởi vì ta gọi Đoạn Hạ, liền cảm giác do ta khắc chết Kì Hạ đi?”

‘Quả nhiên !’

Cố Tây Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ‘ Tên nhóc này thật đúng là biết kích thích Nhiếp Nam Sóc , một câu liền chạm vào nghịch lân của Nhiếp Nam Sóc— Kì Hạ.

Nhiếp Nam Sóc vốn sắc mặt đã rất khó xem nháy mắt càng trầm , nhìn chằm chằm Cảnh Đoàn Hạ, ánh mắt như là muốn đem hắn lăng trì xử tử.

“Ngươi tại sao lại biết Kì Hạ ? !”

Cảnh Đoàn Hạ nhớ Cảnh Nhập Thu nói , Nhiếp Nam Sóc đem Kì Hạ bảo hộ rất tốt, trừ vài người bạn tốt thì căn bản người ngoài không ai biết Kì Hạ.

“Nam Sóc, đừng sinh khí, có chuyện từ từ  nói.” Cố Tây Dương vội vàng hoà giải, có thể cùng Cảnh Đoàn Hạ nhắc tới Kì Hạ , trừ Cảnh Nhập Thu còn có thể có ai?

Nhiếp Nam Sóc thân cao chừng 1.88m, so Cảnh Đoàn Hạ cao hơn nửa cái đầu, nhíu mày nhìn Cảnh Đoàn Hạ, bộ dáng tuy chưa phải là từ trên cao nhìn xuống, thế nhưng chung quy vẫn là cao hơn. Cái loại ánh mắt băng lãnh từ trên cao nhìn xuống này khiến Cảnh Đoàn Hạ cảm giác mình là con gà sắp bị đông tới chết, ‘thực áp lực, thật mất mặt a!’

Có chút uất ức, Cảnh Đoàn Hạ ngẩng đầu nói:“Nhiếp Nam Sóc, ngươi đây là giận chó đánh mèo !”

Cố Tây Dương trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ‘Tiểu Cảnh đệ đệ à, có thể hay không không cần tiếp tục nhổ lông trên đầu lão hổ a? Hậu quả ta và ngươi  đều gánh vác không nổi a ! ! !’

Bất quá Nhiếp Nam Sóc không có giống như trong ảo tưởng của Cố Tây Dương mà bùng nổ, ngược lại thực bình tĩnh, chỉ là sắc mặt rất khó coi, khó coi trong có chút hắc, hắc trong còn có chút vô lực, trong vô lực còn mang theo chút mỏi mệt, cuối cùng trong mỏi mệt lộ ra chút bi thương.

Vừa rồi nghe tên Kì Hạ từ trong miệng của một người ngoài nói ra khiến y có chút tức giận, sau này nghĩ lại thì chỉ cũng có thể là Cảnh Nhập Thu nói cho hắn , chung quy Cảnh Nhập Thu đã từng gặp qua Kì Hạ . Về phần Cảnh Đoàn Hạ nói giận chó đánh mèo, Nhiếp Nam Sóc trong lòng cũng rõ ràng, hắn cũng không phải là người mê tín, chỉ vì một cái tên liền giận chó đánh mèo người khác, nói ra đi thật đúng là buồn cười … Nhưng mà nếu để chủ nhân của cái tên này đi diễn nhân vật kia, chung quy trong lòng y cảm giác thực không thoải mái.

Cảnh Đoàn Hạ nhìn Nhiếp Nam Sóc dần dần bình tĩnh, nhưng là Cảnh Đoàn Hạ vẫn liền nhìn ra y khóe mắt mỏi mệt cùng che giấu bi thương.

Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn ê ẩm, Cảnh Đoàn Hạ đột nhiên liền nghĩ,’ Ngươi đến cùng là muốn cùng y tranh luận cái gì ? Người ta đang đau lòng vì mất người yêu, nhìn thấy tên nguoi như vậy ghét một chút cũng là khó tránh khỏi. Không phải chỉ là một nhân vật thôi sao? Dù có mất đi vai này, thì hai người cũng là cùng một công ty , muốn thì từ từ mà gặp. Hắn đã đủ khổ sở , tại sao lại còn cố làm hắn không thoải mái?’

“Ngươi sắc mặt không tốt lắm, trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện sau.” Cảnh Đoàn Hạ trong thanh âm cũng không mang tức giận như vừa rồi, ôn ôn nhu nhu nhìn Nhiếp Nam Sóc, trong ánh mắt thản nhiên cất giấu đau lòng.

Nhiếp Nam Sóc không có chú ý tới, bất quá thấy Cảnh Đoàn Hạ đột nhiên an tĩnh khiến hắn cảm thấy bên tai thật thoải mái. Đối với lời quan tâm của Cảnh Đoàn Hạ, Nhiếp Nam Sóc cũng cảm giác có chút kì lạ, nhíu mày nghi hoặc nhìn Cảnh Đoàn Hạ, tay xoa xoa huyệt Thái Dương đã phát đau, không nói gì nữa liền ấn nút thang máy, dưới cái nhìn chăm chú  của Cảnh Đoàn Hạ bước vào thang máy.

Cố Tây Dương bộ dáng cũng là ‘A Di Đà Phật’, đối Cảnh Đoàn Hạ nháy mắt ra hiệu một chút,  rồi cũng vội vàng vào thang máy.

Cảnh Đoàn Hạ vẫn nhìn chăm chú vào Nhiếp Nam Sóc, nhưng Nhiếp Nam Sóc dựa vào bên trong thang máy bộ dáng như là mệt chết nhắm chặt mắt, cho đến khi thang máy khép lại cũng không có mở mắt ra nhìn hắn.

Đến khi cửa thang máy khép lại, Cảnh Đoàn Hạ giống như bị rút hết không khí, dưới chân có chút phù phiếm di di bước chân, tựa vào vị trí  bên cạnh cửa thang máy nơi Nhiếp Nam Sóc vừa rồi dựa vào, chua xót cùng suy sụp thở ra một hơi.

Lúc này chỉ mới là lần đầu tiên gặp, người trong lòng không chỉ đối với người hắn, mà còn đối với tên hắn có ấn tượng cực kì không tốt, xem ra con đường truy phu của hắn cực kỳ gập ghềnh nhấp nhô a ~~..

Vai diễn kia chắc hắn đã không còn cơ hội rồi, vẫn là về nhà hảo hảo ngủ một giấc, thuận tiện suy nghĩ bước tiếp theo mang phu quân về nhà nên đi như thế nào đây !

Vừa nghĩ đến thái độ của Nhiếp Nam Sóc  đối với bản thân, vừa thở ngắn than dài bước vào thang máy đi xuống. Ra khỏi thang máy cũng không có mục tiêu hướng cửa ra Thiên Tịch giải trí mà bước tới, trong lòng cân nhắc , ‘ Đều nói giới giải trí thực loạn, quy tắc ẩn trải rộng, nếu có thể đem Nhiếp Nam Sóc đi giấu thì thật tốt?’

Nghĩ đến đây, Cảnh Đoàn Hạ bỗng nhiên như kẻ ngốc cười hi hi một mình, một bên ảo tưởng một bên cười, vừa cười vừa bước ra khỏi cửa lớn Thiên Tịch giải trí, bỏ qua ánh mắt xem hắn như tên bệnh của những kẻ xung quanh.

Ra khỏi cửa, Cảnh Đoàn Hạ mới phát hiện mình không có phương tiện để về nhà, lúc đến là đi nhờ xe Cảnh Nhập Thu, nên cũng không mang tiền theo. Nhớ  đến ca ca dặn dò, bảo hắn  chờ tại phòng thử vai rồi cùng nhau về nhà, Cảnh Đoàn Hạ nhíu mày, ‘ Đứng trước cửa công ty như thế này thật phiền !’

Vì thế, Cảnh Đoàn Hạ gửi tin nhắn khẩn cấp cho ca ca, sau đó trở lại đại sảnh Thiên Tịch giải trí, ngồi lên ghế sô pha, một bên chờ đợi ca ca xong việc mang hắn cùng trở về, một bên tiếp tục tự hỏi kế hoạch truy phu.

Ước chừng một giờ sau, Cảnh Đoàn Hạ liền thấy ca ca cùng Cố Tây Dương vừa nói vừa cười bước ra thang máy, hướng hắn đi tới.

Cố Tây Dương lớn lên rất đẹp mắt, mang theo một cỗ phong lưu soái khí. Cảnh Đoàn Hạ cảm giác người này rất dễ thân , tựa như vừa rồi, bọn họ không có cái gì quen biết, thế nhưng Cố Tây Dương lại đối với hắn tề mi lộng nhãn*, hiện tại nhìn hắn cũng là vẻ mặt nhiệt tình.

*tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo…ở đây có thể hiểu là nháy mắt ra hiệu

“Tiểu Cảnh đệ đệ, vừa rồi chưa kịp tự giới thiệu, ta là tổng giám của Thiên Tịch giải trí , cùng ca ca ngươi là ……” Nói ngả ngớn nhìn Cảnh Nhập Thu liếc mắt nhìn, sau đó cười nói:“…… bạn tốt, rất vui khi quen biết ngươi.”

Cảnh Đoàn Hạ từ trên sô pha đứng lên, lễ phép nắm tay Cố Tây Dương một chút,“Cố đại ca hảo, giống ca ca gọi ta Đoạn Hạ là được rồi.”

Cố Tây Dương nhíu mày, trêu chọc nói:“Khó mà làm được, nếu không đối với Tiểu Cảnh đệ đệ có cách xưng hô riêng, bỉ nhân liền trong lòng Tiểu Cảnh đệ đệ lưu lại ấn tượng đặc biệt rồi a .”

Cảnh Nhập Thu ở một bên bất đắc dĩ  liếc mắt nhìn Cố Tây Dương

Cảnh Đoàn Hạ ha ha cười xem như đáp lại, yên lặng thăm dò thang máy phía sau Cố Tây Dương. Vừa rồi Nhiếp Nam Sóc rõ ràng là cùng Cố Tây Dương cùng nhau đi , Cố Tây Dương giờ đã xuống đây , Nhiếp Nam Sóc người ở đâu?

Cố Tây Dương như là xem thấu hắn, cười hì hì nói:“Nhiếp tổng đã sớm về nhà , Tiểu Cảnh đệ đệ là muốn tìm hắn tranh thủ cơ hội cuối sao?”

‘Về nhà a, sẽ không là bị hắn kích thích đi đi? Cảnh Đoàn Hạ thầm mắng chính mình một câu miệng bại sự, đem người trong lòng tức giận bỏ đi !’

Thản nhiên lắc lắc đầu, Cảnh Đoàn Hạ hơi mang cảm khái nói:“Không phải, nếu không được thì thôi , ta không cần vai diễn này, cũng không hi vọng làm hắn khó chịu.”

Cảnh Nhập Thu nhìn đệ đệ hơi hơi nhíu nhíu mày, còn chưa biết tiếp xúc như thế nào, mà tình cảm đã sâu như vậy? Nếu Nhiếp Nam Sóc vẫn quên không được Kì Hạ, thì Đoạn Hạ làm sao đây?

Cố Tây Dương vừa rồi bộ dáng cười hì hì không đứng đắn, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Đoàn Hạ, ‘Hắn như thế nào nghe trong lời này có chút ái muội đây? Chẳng lẽ là hắn nghe lầm?’. Đang muốn dùng ánh mắt hỏi bên người Cảnh Nhập Thu, trong túi áo bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng chuông thập phần sống động- {Thấp thỏm}.

Cảnh Đoàn Hạ bất thình lình bị tiếng chuông khủng bố làm hoảng sợ, quay đầu nhìn ca ca, chỉ thấy ca ca vẻmặt bình tĩnh, bộ dáng như là đã sớm quen.

“Ở đâu? Được, ta lập tức đến !”

Cố Tây Dương nói nhanh rồi tắt máy, có thể nhìn ra là đang vội,“Ta có việc gấp đi trước , các ngươi đi đường cẩn thận.”

Cảnh Nhập Thu vội vàng gật đầu,“Không có việc gì, ngươi đi đi, lái xe đừng quá nhanh.”

Cố Tây Dương lên tiếng, đối Cảnh Đoàn Hạ phất phất tay liền chuẩn bị xoay người rời đi, còn chưa đi ra vài bước lại do dự lui về đến, đối với Cảnh Nhập Thu dặn dò nói:“Lái xe cẩn thận một chút, sau này gọi điện sau.”

Cảnh Nhập Thu lại gật đầu, Cố Tây Dương lúc này mới xoay người vội vàng rời đi.

Cảnh Đoàn Hạ nhìn bọn họ, cảm giác có điểm kỳ quái.

Cảnh Nhập Thu nhìn đệ đệ liếc mắt nhìn, tay vỗ vai đệ đệ , mỉm cười nói:“Chúng ta cũng về nhà đi.”

Cảnh Đoàn Hạ một bên cùng đi, một bên hồ nghi nhìn nhìn ca ca,“Sau này gọi điện sau?”

“Ân, chúng ta còn có một vài việc chưa bàn bạc xong, là về dự án mới của ca.” Cảnh Nhập Thu thản nhiên trả lời, trên mặt vẫn là trước sau như một ôn hòa tươi cười, cũng không bất cứ cổ quái.

Nhìn ca ca ôn hòa bộ dáng, Cảnh Đoàn Hạ lập tức chặt đứt ý tưởng không thuần khiết trong đầu.

“Cố đại ca di động tiếng chuông……” Cảnh Đoàn Hạ không biết dùng từ như thế nào cho đúng.

“Làm sao?” Cảnh Nhập Thu khẽ cười một tiếng, đi đến xe chính mình, mở khóa lên xe.

Cảnh Đoàn Hạ ngồi bên ghế phó lái, như có chút đăm chiêu nói:“Thực…… Đặc biệt, level thật cao …… Quốc tế phạm nhi……”

Cảnh Nhập Thu nắm tay lái run lên, theo sau mới một bên lái xe một bên cười nói:“Đó là tiếng chuông  dành riêng cho Nhiếp Nam Sóc, Tây Dương nói Nhiếp tổng điện thoại nếu không đúng lúc nhận được, hậu quả sẽ thực thảm thiết, cho nên mới cài tiếng chuông như vậy, cho dù là ngủ thì cũng thức dậy được.”

‘Chuyên vì Nhiếp Nam Sóc mà cài ? Kia vừa rồi chính là Nhiếp Nam Sóc gọi tới ? Theo cách cố tây dương vừa rồi gấp như vậy, có phải hay không xảy ra chuyện gì?’

Cảnh Đoàn Hạ trong lòng nghĩ đến Nhiếp Nam Sóc, không có đáp lại lời Cảnh Nhập Thu mà nói, lẳng lặng ngồi, nhìn phía trước.

Cảnh Nhập Thu nhìn bộ dạng tràn đầy tâm sự của đệ đệ , cũng không đi quấy rầy hắn.

Leave a comment